Ngày xưa… kể rằng, ở một vùng quê nghèo có một người nông phu thật thà, chăm chỉ, nhưng lại nghèo khổ đến mức chẳng còn nơi nào để nương tựa. Thế là anh đành đến ở cho một nhà phú ông nổi tiếng giàu có trong vùng.
Thế nhưng, lạ thay… phú ông ấy lại là người vô cùng keo kiệt. Lão chẳng bao giờ chịu mất một đồng nào thêm cho người làm, suốt ngày chỉ tìm cách bòn rút công sức của họ.
Lão có một cô con gái xinh đẹp, chưa lấy chồng. Một hôm, nhìn thấy anh đầy tớ nhà mình cũng đã
lớn tuổi mà chưa cưới vợ, trong đầu lão liền lóe lên một mưu kế.
Lão cười cười, vỗ vai anh đầy tớ rồi nói giọng ngọt như mía lùi:
– Con cứ cố gắng làm việc cho tốt, sau này ta sẽ gả con gái ta cho con!
Nghe vậy, anh nông phu ngỡ như mơ. Anh thật thà tin ngay, trong lòng rạo rực một niềm hy vọng. Từ hôm ấy, anh làm việc quên ăn quên nghỉ.
Trời còn chưa sáng, anh đã ra đồng cày cấy. Đêm xuống mịt mù, anh vẫn cặm cụi giã gạo, kéo trục, bện thừng… Việc gì phú ông giao, dù nặng nhọc đến đâu, anh cũng chẳng bao giờ từ chối.
Phú ông thấy mưu kế của mình hiệu quả thì trong lòng khoái chí lắm. Còn con gái lão ư? Lão chẳng đời nào chịu gả cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi như anh nông phu đâu.
Một hôm, có nhà phú hộ ở làng bên mang trầu cau, sính lễ sang dạm hỏi cô con gái. Thấy mối tốt, phú ông đồng ý liền. Chỉ có điều, lão sợ anh đầy tớ biết chuyện lại sinh rắc rối, nên dặn cả nhà phải im lặng tuyệt đối.
Tội nghiệp anh nông phu… vẫn tin tưởng trọn vẹn lời hứa, vẫn nai lưng làm lụng, chẳng hề hay biết ngày cưới của cô gái đã đến gần.
Rồi ngày ấy cũng tới. Trong nhà phú ông rộn ràng tiếng cười nói, người người bày cỗ, mổ gà, mổ lợn, chuẩn bị lễ cưới linh đình.
Phú ông sợ anh nông phu nghi ngờ, liền gọi anh đến nói:
– Con làm việc cho ta lâu nay rất tốt, ta hài lòng lắm. Hôm nay, ta cũng muốn gả con gái cho con, nhưng lễ cưới thì phải có sính lễ mới được. Không cần tiền bạc đâu, con chỉ cần vào rừng, chặt cho ta một cây tre có đủ… một trăm đốt. Mang về đây, ta sẽ gả con gái cho con. Nếu không, ta gả nó cho người khác đấy!
Anh nông phu nghe xong thì ngẩn người, nhưng vẫn tin thật. Anh vội vã vác rựa lên rừng.
Trong rừng, anh đi mãi, chặt mãi… hết bụi tre này đến bụi tre khác. Tre thì cao đấy, nhưng đếm mãi chẳng cây nào đủ trăm đốt. Cây cao nhất cũng chỉ hơn bốn mươi thôi.
Anh vẫn không nản, cứ bươn bả đi sâu vào rừng, dù gai tre cứa rách cả tay, cả áo. Anh chỉ mong tìm được cây tre đủ trăm đốt để cưới người mình yêu.
Nhưng chặt mãi, chặt mãi… mà chẳng được. Mệt mỏi, tuyệt vọng, anh quăng rựa xuống đất rồi ngồi ôm mặt khóc nức nở.
Tiếng khóc vang giữa núi rừng, lay động cả trời đất. Bụt nghe thấy liền hiện ra, hiền từ hỏi:
– Con là ai? Sao lại khóc ở đây?
Anh nông phu vội lau nước mắt, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Bụt gật đầu, mỉm cười bảo:
– Thôi, con đừng khóc nữa. Giờ con hãy đi chặt đủ một trăm đốt tre mang về đây.
Anh làm theo, chặt đủ trăm đốt, mang đến trước mặt Bụt. Nhưng vừa đặt xuống, anh lại òa khóc.
Bụt hỏi:
– Sao lại khóc nữa?
Anh nghẹn ngào:
– Phú ông bảo con phải chặt một cây tre có đủ trăm đốt, chứ không phải một trăm đốt rời đâu ạ…
Bụt cười hiền, bảo anh xếp các đốt tre ngay ngắn thành hàng rồi dạy anh câu thần chú:
– Con hãy nói: “Khắc nhập! Khắc nhập!”
Anh vừa hô xong, lập tức — bụp! — các đốt tre nối liền lại thành một cây tre cao vút, trăm đốt liền một dải!
Anh mừng rỡ khôn xiết, toan vác tre về, nhưng cây tre cao quá, nặng quá, anh chẳng làm sao mang nổi. Anh lại ngồi khóc.
Bụt lại hiện ra, cười bảo:
– Con hãy nói: “Khắc xuất! Khắc xuất!”
Vừa dứt lời, cây tre lại rời ra thành trăm đốt như cũ. Anh vui sướng cảm ơn Bụt rối rít, buộc tre thành hai bó rồi quảy về.
Về đến nhà thì… ô kìa, trong sân, người ta đang dựng rạp cưới, kèn trống inh ỏi, cô dâu chú rể sắp ra làm lễ.
Anh nông phu lặng lẽ bước tới, gọi phú ông ra nhận sính lễ. Thấy anh quảy mấy bó tre, phú ông sa sầm mặt mắng:
– Ta bảo mày đi chặt một cây tre có trăm đốt, ai bảo mày chặt một trăm đốt tre mang về? Đồ ngu!
Anh không nói không rằng, chỉ khẽ hô:
– Khắc nhập! Khắc nhập!
Lập tức, những đốt tre rời rạc tự động bay lên, nối liền lại thành một cây tre khổng lồ.
Phú ông trố mắt kinh ngạc, định chạy đến sờ thử, nhưng… bám! — người lão dính chặt vào thân tre luôn.
Lão la hét ầm ĩ. Mọi người trong hai họ nghe thấy, chạy ra xem. Chàng rể thấy bố vợ kêu cứu thì vội nhào đến gỡ, nào ngờ — khắc nhập! — anh ta cũng dính luôn vào cây tre, đứng chồng lên đầu phú ông!
Rồi đến ông thông gia, rồi bà con hai họ, ai lao vào gỡ là dính chặt cả vào thân tre. Cả một đám người nối dài, nhìn mà ai cũng khiếp vía.
Anh nông phu chỉ đứng yên, thản nhiên nhìn phú ông vùng vẫy. Cuối cùng, lão sợ quá, vừa run vừa van xin:
– Con ơi, con tha cho ta! Ta xin giữ lời, sẽ gả con gái ta cho con, đúng như đã hứa…
Anh nông phu nghe vậy, khẽ gật đầu, rồi hô:
– Khắc xuất! Khắc xuất!
Ngay lập tức, tất cả mọi người được rời khỏi cây tre. Phú ông cùng cả họ nhà trai lủi thủi ra về, chẳng còn mặt mũi nào dự tiệc cưới nữa.
Còn anh nông phu hiền lành kia… thì cuối cùng cũng được cưới cô con gái phú ông làm vợ, sống hạnh phúc suốt đời.
Và người ta vẫn kể rằng…
từ đó, câu chuyện “Cây tre trăm đốt” trở thành bài học về lòng thật thà, nhân hậu, và sự công bằng của trời đất. 🌿